hắn cường bạo cô
Hắn quát khẽ: Cô muốn đưa tới người sao. "Sợ cái gì? Cô ngoan ngoãn cho tôi hôn, nếu hắn bắt được, cô nói tôi cường bạo cô, đến lúc đó tôi thuận lý thành chương đem đất cho hắn, xem như nhận lỗi, đồng dạng là công lao của cô! Yên tâm, hắn sẽ không làm khó
Nàng ni cô xinh đẹp ngây thơ nhanh chóng phải lòng Khánh khi hắn liên tục tán tỉnh nàng, khi thời cơ chín muồi hắn rủ Nguyệt cùng xuống núi và nàng đồng ý. Trên đường về, ở giữa cánh rừng, nàng đã trao "trinh tiết" của mình cho Khánh, liệu rằng Khánh có tiếp tục tìm kiếm những mục tiêu mới sau khi thỏa mãn với Nguyệt…. Phim liên quan Trúc Phu Nhân
Gái trẻ bị lão già cưỡng dâm. Yui Miho sở hữu thân hình nhỏ bé đang nằm trên sàn nhà tập luyện không ngừng. Trên người cô chỉ có bộ nội y màu trắng quyến rũ vô cùng. Một hôm người phụ nữ cùng xvideos com người đàn ông nhậu nhẹt say xỉn sau đó
Cô bé rên lên khi Nhân kéo dương vật ra, không có màu đỏ trên dương vật nhưng với kinh nghiệm đầy mình, Nhân biết đây là lần đầu của cô bé. Hắn giữ hai đùi Trâm dạng ra hết cỡ, ra vào nhẹ nhàng cho cô bé làm quen, hắn không giấu nổi nụ cười đắc ý khi chiếm
Trong Thiên Tài Khốc Bảo: Tổng Tài Sủng Thê Quá Cường Hãn - Chap 121. Đúng hắn. Nana · 7 phút trước. Trong Thiên Tài Khốc Bảo: Tổng Tài Sủng Thê Quá Cường Hãn - Chap 120. Toi cong chuyen luon roi. Nana · 10 phút trước. Trong Thiên Tài Khốc Bảo: Tổng Tài Sủng Thê Quá Cường Hãn
mimpi rumah roboh milik orang tua togel. Kiến Bạc lạnh lùng vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt như thưởng thức một đồ lại là cặp mắt trợn lên đe dọa của Tiểu Niệm. Đáng tiếc, mắt cô ngoài cái xinh đẹp ra chẳng có lực sát thương nào. - Nhớ kĩ khoảng khắc thì thầm bên tai cô, hơi nóng phả vào mặt, Tiểu Niệm chưa kịp hết ngượng ngùng bờ môi đã bị phủ xuống. Giống hắn, bờ môi kia đầy đặn mà lạnh lẽo, không ngừng cắn buốt cô. Cô chống cự, nhất quyết không mở miệng, nhưng bàn tay chai sạn của hắn chui vào áo, cô lại nhịn không được hét cái gì đó, chen vào miệng, không ngừng cùng lưỡi cô dây dưa. Tiểu Niệm chưa từng trải qua chuyện này, trong miệng cô rất ngứa, lại tê tê khó chịu. cô muốn đẩy lưỡi hắn ra nhưng hoàn toàn không Tiểu Niệm bị còng sắt, một chân lại bị xích. chỉ còn lại một tay một chân không ngừng vũng vẫy. Cô bất lực, như một con cá nằm trên thớt mặc người ta định đoạt. không, cô không cam lòng! vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh này chứ? một người luôn kiêu ngạo như cô bao giờ lại bần cùng yếu ớt đến vậy?. Nước mắt khẽ rơi, Tiểu Niệm chợt nhớ đến một tháng trước, Khi cô chưa đến thế giới này. - - Tiểu Niệm, thế giới này sắp sụp đổ rồi, con mau đi nam nhân trung niên thân hình cao lớn khẽ đẩy Tiểu Niệm. Cô hai mắt đã đỏ lên, run rẩy cầm lấy tay hắn- ba... ba đi cùng con đi - Không được, anh rể cùng chị con đang bị bọn chúng tìm bắt. Ngoan, đợi ba tìm được họ rồi nhà chúng ta sẽ lại đoàn Lâm Kỳ khẽ hôn lên trán cô, đôi mắt hắn ướt đỏ. - Nhưng mà.....con đi rồi mọi người lấy cái gì để đi. Lời chưa nói tận miệng, cửa chính đã bị nổ nhóm người áo đen hùng hổ đi vào, dẫn đầu là chị gái cô, một thân đầy máu- Chị...Tiểu Niệm hét lên, cố dằng ra khỏi ba chạy lại cứu lấy chị. Nhưng Tiết Lâm Kì ôm cô rất chặt, hắn che mắt cô, lời nói kiên định bên tài cô thì thầm- con gái ngoan, bình tĩnh đi nào...- Nhưng còn chị....- Không sao, chị còn sống. Con nghe lời ta, rời đi, ta sẽ tìm cách cứu Tiểu Thường. - Không, con không đi, con ở lại với ba cứu chị, cứu anh điên cuồng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt. - - Tiết Lâm Kỳ...Bất ngờ, xen vào hai người một giọng nói quen thuộc. Mắt Tiểu Niệm sáng lên- Anh rể....Nhưng rất nhanh cô đã trở nên ảm rể xuất hiện như thiên sứ của cô lại đang lạnh lùng đứng cùng bọn áo đen, tàn nhẫn giật tóc chị gái cô. Hóa ra, anh rể cô yêu quý lại là gián điệp.
ReviewCHỌC VÀO HÀO MÔN CHA, ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CONTác giả Cận NiênThể loại Hiện đại, hào môn, cường thủ hào đoạt, siêu ngược, H 18+ SM, BT, CẨU HUYẾT nhưng vẫn dài 339 chương + 72 NTTình trạng Hoàn cv - đang editWarning Truyện là một nồi thập cẩm cẩu huyết của phim truyền hình 8h tối, bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra, có yếu tố ngược tàn bạo và nhiều phân cảnh nóng không dành cho trẻ nhắc kĩ trước khi đọc truyện, rv chỉ mang tính chất tham khảo là chính, không hướng bất kì mục đích nào đến người lòng xem lại trước khi nhảy hố, tốt nhất là đừng_nhảy luôn ạ v v ______________Dụ Thiên Tuyết là một cô gái bé nhỏ xinh đẹp và kiên cường. Cuộc sống có quá nhiều bộn bề và bao nỗi lo toan khi gánh nặng trên vai cô không chỉ là cơm áo gạo tiền mà còn là "đôi mắt" của em gái Thiên Nhu. Một vụ tai nạn đã xảy ra và nó cướp mất ánh sáng của em ấy, biến em ấy trở thành một đứa bé mù lòa sống trong bóng tối và sợ dù phải chật vật và vất vả rất nhiều cho cuộc sống hiện tại nhưng Thiên Tuyết luôn cảm thấy bản thân có thể cố gắng hơn nữa. Bởi vì cô có người bạn trai thâm tình tốt bụng Trình Dĩ Sênh bên cạnh an ủi vỗ về và chở che, cô có những lời thủ thỉ tâm tình nhẹ nhàng của em gái, cô có hy vọng cho thế giới rực rỡ mà mình sẽ mang đến cho Thiên Nhu. Hơn hết, cô có niềm tin để bấu víu và vững bước đi qua quãng thời gian tăm tối số phận là thứ khiến cho con người ta phải chấp nhận cúi đầu và tuyệt vọng đến khổ sở. Đêm ấy, người bạn trai 5 năm bên cạnh cô lại lộ bộ mặt thật đầy tàn nhẫn và kinh tởm của mình. Thì ra, những yêu thương từng có chỉ là giả dối mà thôi hay có chăng là chút áy náy chưa đến mức tuyệt tình của hắn. Trình - Dĩ - Sênh hắn vì cuộc sống giàu sang thượng lưu đã bán rẻ bản thân mình cho cô công chúa tiểu thư Dạ Hi nhà tài phiệt một tay che trời Nam Cung ở thành phố ấy, cái quay đầu của hắn khiến cô có thêm bao nhiêu chua xót và đau đớn. Đêm ấy, chính hắn đã đẩy cô vào con đường dẫn bước xuống địa đó, có Nam Cung Kình Hiên - anh trai của Nam Cung Dạ Hi, người phụ nữ hắn bất chấp mà thay lòng đổi dạ với đùa của số phận là kết nên những mối nghiệt duyên cho những người vốn dĩ đã không dành cho nhau, buộc họ phải đối mặt với những tồi tệ sắp xảy ra và vờn họ như cuộc chơi dai dẳng không có điểm kết Cung Kình Hiên là một người đàn ông máu lạnh độc ác và tàn nhẫn không ai bằng. Chỉ với một cái liếc mắt của mình, hắn ta đã phải lòng cô gái nhỏ Thiên Tuyết xinh đẹp kiên cường. Nhưng vốn là một con người thâm trầm toan tính, hắn ta luôn biết bảo vệ cái gì và sẵn sàng chà đạp cái gì. Với hắn, gia đình mới là quan trọng. Vì thế, hắn đem tất cả mọi lỗi lầm của em gái hắn đổ hết lên vai của hai người là Trình Dĩ Sênh và Dụ Thiên Tuyết. Trong thâm tâm hắn biết rõ, ân oán này không hề liên quan đến cô nhưng bản thân hắn không cho phép bất cứ ai thương tổn đến người nhà hắn. Và hắn đã đưa ra những quyết định sai lầm đầy tội trừng phạt, châm chích và rạch từng nhát dao tàn nhẫn vào vết thương trong lòng cô. Hắn dùng sự mạnh mẽ vượt trội cũng như tiền tài địa vị của mình để từng bước chèn ép cô phải cúi đầu khuất phục và về bên hắn. Hắn cường bạo cô trong đau đớn và dùng lời nói thương tổn khiến cô nhục nhã. Và ác độc hơn cả là hắn dùng đôi mắt của em gái cô để đi đến một phiên giao dịch mất hết tình Cung Kình Hiên - Nợ máu nhất định phải trả bằng máu. Thù hận ân oán hôm nay hắn gây ra, sau này sẽ phải trả giá. Bất kể thế nào, số phận đều bắt hắn đền lại gấp bội lần cho những sai lầm bao nhiêu dũng khí và tuyệt vọng đến mức nào để Thiên Tuyết có thể đưa bản thân mình ra trong cuộc giao dịch tàn nhẫn phải đổ thêm bao nhiêu máu và nước mắt để khắc ghi tất cả những đau đớn hôm nay gánh thế, giao dịch kết thúc, người ở lại người rời đi, trái tim ai cũng đều đau nhức cho những vết thương chằng chịt Cung Kình Hiên - rồi hắn sẽ hối hận, vô cùng hối hận, điên cuồng hối năm Thiên Tuyết bây giờ đã không còn là cô gái nhỏ xinh đẹp yếu ớt để người khác bắt nạt và thương tổn nữa. Thời gian đã khiến cho bông hoa là cô trở nên kiêu ngạo rực rỡ và đầy những mũi gai nhọn. Cô trở về là để đòi lại tất cả những gì đã chịu vào năm ấy. Cô trở về là để ân oán được lần nữa lật tung khiến thế giới đảo điên, hỗn loạn. Cô trở về rồi, Nam Cung Kình Hiên à, trở về với đứa con năm xưa anh dùng giao dịch cường bạo thương tổn vào hào môn Cha, đừng động vào mẹ con" hẳn là câu chuyện với motif đã cũ mèm đối với các bạn đọc ngôn tình lâu năm. Câu chuyện luôn bắt đầu bằng sự phản bội của nam phụ dành cho nữ chính. Mà trớ trêu là nó luôn liên quan đến người_quan_trọng của nam chính. Và thế là, tất nhiên, nam chính vì bảo vệ cho người đó, sẽ gây ra rất nhiều sai lầm bằng sự trả thù, trừng phạt dành cho nữ chính. Dù hắn ta biết rõ toàn bộ đều không phải lỗi của cô ấy - kiểu i don't care. Tác giả bắt vậy nên không có cũng thành có á v Nam chính trong truyện đã làm tốt vai trò của mình, một người hội tụ các yếu tố như tra-bẩn-ác và khiến người đọc tức muốn hộc máu. Từ hành động lời nói đến suy nghĩ đều toát ra được "thần thái" của một tên Đáng_ghét. Vì thích nên muốn ch***, muốn ch*** nên bày ra giao dịch. Rõ ràng chỉ để thõa mãn thú tính của mình mà thôi. Nữ chính trong truyện thì không đến nỗi nào, tuy có lúc hơi mềm yếu nhu nhược chút nhưng xét theo hoàn cảnh dẫn đến thì đều nằm trong tầm chấp nhận được. Điểm đáng khen là tình thương dành cho em gái cũng như tình yêu dành cho con trai. Nội dung truyện lúc đầu nghiêng về ngược nữ, ngược từ tâm lẫn thân nhưng càng về sau khi những bí mật và hiểu lầm được tháo gỡ, đặc biệt là khi con trai nhỏ được mẹ dẫn quay về thì lệch hẳn sang ngược nam hoàn toàn ạ. Truyện xét về cơ bản không có gì nổi trội mới mẻ, nhìn chung như một nồi lẩu thập cẩm cẩu huyết với đủ mọi tình tiết thường có trong drama lúc 8h tối. Yêu - hận - phản bội - ngoại tình - ly gián - chia rẽ... đều có đầy đủ nên đừng lo lắng về độ kích thích mà truyện có nhiều phân cảnh nóng bỏng tay nên những bạn nào chưa đủ tuổi xin đừng tò mò để không bị đầu độc cùng, xin đọc kĩ rv và cân nhắc cẩn thận trước khi nhảy hố truyện ạ ^^_________________Lạc_HậuBìa Lệ Tần*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban
Nam Diêu một thân bầy nhầy chất dịch nằm dưới thân tên Quốc, nó giờ đây vẫn còn sướng. Mặt mày phởn ra, nó vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Quốc rồi kiều mị nói. "Anh tuyệt quá, em chưa có cảm giác này bao giờ." Quốc cười khẽ, bàn tay hắn mân mê cặp mông cao vút của Nam Diêu. Hắn biết là cô đã có chồng rồi, cái cảm giác ngủ với vợ thằng khác thật tuyệt, đã vậy còn là con dâu của nhà họ Hạ danh tiếng. "Nếu em thích, lúc nào anh cũng có thể khiến em vui sướng như hôm nay." Nói xong Quốc lật ngược người Nam Diêu đang nằm ngửa kia lại, trực tiếp từ phía sau đi vào. Điện thoại trong túi xách của Nam Diêu liên tục vang lên, nhưng bây giờ dục vọng đã chiếm lĩnh toàn bộ trí óc và nhận thức của nó. Thế Nam ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Anh bất giác nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ ném điện thoại sang một bên rồi ngã người về phía sau ghế nhắm mắt lại. Vợ anh lại đi đàn đúm ở đâu rồi, cô ta làm gì anh không quản miễn đừng làm nhục mặt anh ảnh hưởng đến nhà họ Hạ là được. Môi anh bất giác nhếch lên cười nhạt, không biết là cười vì chuyện gì. Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, chỉ thấy anh nằm ngửa ra sau ghế tay vắt lên trán dưỡng thần. ... Sáng nay, Thế Luân nói muốn đến đón cô đi thử váy cưới. Mới tờ mờ sáng hắn đã đập cửa kêu gào, khiến cho Hải Ân phải vùng dậy chạy ra. "Này...mới sáng sớm anh bị chó dại nào cắn vậy?" Vừa thấy mặt hắn, Hải Ân đã sồn sồn cả lên, đứng chống nạnh chỉ thiếu điều lao vào cấu xé hắn ra. Hắn đang chuẩn bị mở miệng chửi lại thì lao ra giữ Hải Ân lại, liếc xéo hắn rồi cười cười dỗ dành cô bạn của mình. "Thôi thôi...tao làm đồ ăn sáng cho mày rồi đó, vào đánh đăng rồi ra ăn kẻo nguội." Hải Ân bĩu môi, hừ hừ trong cổ rồi đáp. "Nể tình vợ anh yêu thương tôi nên tôi đéo thèm chấp nữa!" "Cô lần sau bớt làm khổ vợ tôi lại đi!" Hải Ân không đáp mà le lưỡi trừng mắt cười đểu rồi xoay người bước đi, thấy thế hắn liền chạy lại ôm chầm lấy cô thơm lên má cô một cái rồi cọ cọ vào hõm vai cô. Hắn hít lấy hít để hương thơm trên người cô rồi trầm giọng nói. "Nhớ em quá, mà con mụ Hải Ân ở đây anh chả làm ăn được gì." Cô cười cười, đẩy người hắn ra rồi nói. "Làm ăn cái khỉ, bớt nói bậy đi..." "Có chuẩn bữa sáng cho anh đó." Hai mắt hắn sáng rực lên, cười ngây ngốc ở đó một hồi rồi chạy lại ăn bữa sáng. Cô đúng là hiểu hắn, biết hắn hay vội nên chẳng thèm ăn sáng liền cất công chuẩn bị nữa. Hải Ân rửa mặt xong cũng đi ra dùng bữa sáng, nó ăn đúng nhanh thoáng cái liền xong khiến cho cô và hắn đều phải ngước mắt nhìn. Hắn chép miệng khinh bỉ nói. "Mẹ nó, cô làm như ai bỏ đói cô thế." "Mày ăn gì nhanh vậy?" "Sáng nay có hẹn với bên tòa soạn mà quên mất, tao đi trước. Hai vợ chồng chọn váy cưới xong nhớ chụp tao xem." Hải lấy vội giấy ăn lau miệng, hấp chạy đi. Cô không nhịn được mà bật cười, lắc đầu không nói gì. Chợt nhớ ra gì đó, liền hỏi hắn. "Mà sao thử áo cưới sớm thế? Mới gặp mặt hai bác hôm qua mà?" "Mẹ anh giục chứ anh có biết đâu, nhưng cũng hợp ý anh nên anh ừ luôn." Hắn vắt tay lên ghế, bộ dạng cà lơ phất phơ nhưng lại đẹp trai đến khó tả. Nghe hắn trả lời như thế cô cũng ậm ừ cho có rồi đem bát đĩa đi rửa sạch, nửa tiếng sau thì cùng hắn đến tiệm váy cưới. "Cô dâu đẹp quá..." Nhân viên trong quán không khỏi khen ngợi khi thấy cô mặc váy cưới bước ra. "Vợ tôi mà..." Hắn kiêu ngạo đáp. "Chú rể đẹp quá!" Lại là cô nhân viên. "Tôi biết!" Hắn đáp. "...." Ngày cưới được định vào một tháng sau, ba mẹ hắn bảo cô chỉ cần tới ngày là cưới thôi mọi việc đều do ông bà lo liệu sắp xếp. Nghĩ đến đây thôi cũng khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc rồi, có một người chồng thương yêu hết mực lại có nhà chồng yêu quý bảo bọc mình thì còn gì bằng. Nhưng chung quy đó cũng là do cái phước đức mà mấy năm trước nhà cô cứu được người, bằng không đổi lại là người khác chắc cũng mệt mỏi lắm. ... Nam Diêu đến trưa mới quay trở về, trên người là bộ áo quần khác kín đáo hơn để che đi dấu vết mờ ám trên người mình. Lòng nó vừa sợ vừa vui sướng đến lạ, vừa về đến nhà đã nằm dài trên giường mà cười vui vẻ. Hôm nay Thế Nam không đi làm, anh từ phòng tắm bước ra thấy Nam Diêu nằm dài trên giường thì nhíu mày không vui hỏi. "Hôm qua em đi đâu?" Nam Diêu giật mình, ngồi bật dậy run run chột dạ trả lời. "Em...em đi chơi với bạn!" "Đi với bạn?" Thế Nam nheo mắt, nhìn nó như không tin. "Đúng vậy, anh không thì gọi Linh mà hỏi." Nam Diêu đáp, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người chồng mình. Thế Nam không biết cảm xúc trong lòng mình bây giờ là thế nào, dù sao cũng sống chung hơn nữa năm ít nhiều cũng có chút tình cảm. Đây vợ anh qua đêm ở bên ngoài cũng chẳng thèm gọi một tiếng giờ về lại trả lời thế kia càng khiến anh không vui. Anh nheo mắt, nguy hiểm nhìn Nam Diêu. "Tắm rửa đi, theo tôi đi gặp bạn." Nói đặng anh bước đến phía tủ áo quần, quay lưng lại với Nam Diêu. Cứ tưởng đến đây là hết không ngờ anh lại nói tiếp. "Nhắc cho cô nhớ, giờ cô là gái đã có chồng là dâu nhà họ Hạ nên mong cô làm gì cũng suy nghĩ đừng để mất mặt chúng tôi." Câu nói này đúng là đi vào lòng người nào đó khiến người đó ngồi không yên, như kẻ bị bắt quả ta vậy. Nam Diêu cười trừ, nó đứng dậy ôm lấy Thế Nam từ phía sau mà vuốt ve. "Em biết mà, anh đừng lo." Thế Nam gỡ cánh tay đừng làm loạn trên ngực mình của Nam Diêu ra rồi lạnh nhạt nói. "Biết là tốt, cô đi thay đồ đi."
Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả chacractercaiconkhi Thể loại Ngôn Tình Nguồn Sàn Truyện Trạng thái Tới chương 31 Chương cuối Chương 31Giới thiệu truyệnGặp mặt lần đầu tiên hắn đã biết trái tim mình thuộc về ngày sau đó, hắn luôn tìm cách tiếp cận cô, làm mọi cách để cô trở thành của hắn, cướp cô khỏi tay người đàn ông mà cô yêu thương cường bạo nhưng lại yêu thương cô. Tuy nhiên điều đó không thể làm vơi đi nỗi đau của ngày nào cũng về nhà từ rất sớm, triền miên ôm ấp lại bao che hết mực nhưng cô chưa từng động cho đến một ngày, cô lấy một khoảng tiền lớn của hắn đi mua khu nghĩ dưỡng qua đêm cùng tình nhân…Download Ebook Vợ Hành Hạ Chồng Tổng Tài Cường Bạo – chacractercaiconkhi Tới chương 31Ebook Vợ Hành Hạ Chồng Tổng Tài Cường Bạo – chacractercaiconkhi – Tới chương 31 Epub – Tới chương 31Ebook Vợ Hành Hạ Chồng Tổng Tài Cường Bạo – chacractercaiconkhi – Tới chương 31 Prc/Mobi – Tới chương 31Ebook Vợ Hành Hạ Chồng Tổng Tài Cường Bạo – chacractercaiconkhi – Tới chương 31 Pdf – Tới chương 31
CHƯƠNG 37 ĐỒ KHỐN, THẢ TÔI RA CHƯƠNG 37 ĐỒ KHỐN, THẢ TÔI RA Suy nghĩ một lúc lâu, cô mới nhảy xuống giường, rồi nhích từng chút một đến chỗ chiếc bàn. Trên đó có một cái điện thoại nhỏ, cô phải gọi cho chị cô để hỏi rõ ràng. Còn một chút nữa là với tới được chiếc điện thoại rồi, nhưng đáng tiếc chỉ một chút xíu đó thôi mà cánh tay của Quách Thanh Tú cũng không thể vươn tới được. Sợi dây xích đã bị kéo căng hết cỡ, khiến cô không còn cách nào tiến lên phía trước được nữa. Quách Thanh Tú buồn bực gọi lớn “Có ai không?” Rất nhanh Dì Nguyễn đã đi vào. “Cô Quách, cô có gì dặn dò ạ?” “Cháu muốn gọi điện thoại, nhưng …” Quách Thanh Tú tức giận giằng sợi xích nói “Phiền dì giúp cháu tháo cái này ra.” Sắc mặt Dì Nguyễn không được dễ nhìn cho lắm, bà khổ tâm lắc đầu nói “Cô Quách, tôi cũng rất muốn giúp cô, nhưng tính khí của cậu chủ thì cô cũng biết rồi đấy. Nếu tôi thả cô ra thì cậu ấy sẽ giết tôi mất.” “Cháu hiểu rồi, vậy phiền dì với lấy cái điện thoại giúp cháu…” “Được ạ.” Dì Nguyễn đưa chiếc điện thoại đến chỗ Quách Thanh Tú, cô cảm kích nhìn bà cười nói “Cám ơn dì!” Dì Nguyễn dè dặt xua xua tay nói “Đừng khách sáo, cô gọi đi!” Quách Thanh Tú liền gọi cho Quách Hoàng Ngân. Nhưng điện thoại lại truyền đến âm thanh không liên lạc được. Chị, rốt cuộc chị đang ở đâu? Tại sao lại không nghe điện thoại của em? Quách Thanh Tú đành ngắt điện thoại, ánh mắt cô dừng trên người của Dì Nguyễn “Dì Nguyễn, dì có thể nói cho cháu biết là chị cháu đang ở đâu được không?” “Chuyện này…” Sắc mặt bà khổ sở, không dám trả lời. “Dì Nguyễn, không sao đâu ạ. Dì chỉ cần nói cho cháu biết chị cháu không xảy ra chuyện gì đúng không?” Trong lòng cô vô cùng lo lắng. “Chuyện này thì tôi có thể nói cho cô Quách biết được, chị của cô đã không sao nữa rồi.” Lúc này Quách Thanh Tú mới thở phào một hơi. Chị, chỉ cần chị không sao là được rồi. Dì Nguyễn vẫn luôn ở bên cạnh chăm chú nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói gì đó lại thôi. “Cô Quách, có mấy lời này tôi không biết có nên nói ra hay không…” Dù thời gian cô ở cùng với Dì Nguyễn không quá lâu, nhưng Quách Thanh Tú có thể nhìn ra bà là một người phụ nữ trung tuổi có tấm lòng lương thiện, tốt hơn nhiều so với mấy người giúp việc khác. “Dì Nguyễn, dì ngồi xuống đi rồi từ từ nói…” Dì Nguyễn không dám ngồi xuống “Vậy tôi nói thẳng nhé ạ. Cô Quách, thật ra cậu chủ rất thích cô, lẽ nào cô không nhìn ra hay sao?” Hắn thích cô? Hắn rõ ràng còn nói với cô là Người nhà họ Quách đều đáng chết! Quách Thanh Tú cười khổ lắc đầu đáp “Dì Nguyễn, mấy lời này của dì cháu cũng rất muốn tin. Nhưng dì cũng thấy, anh ta đối xử như thế nào với cháu rồi mà.” Hắn đùa cợt với chị họ cô, rồi lại cường bạo cô, rồi còn dùng phương thức tàn bạo để giam lỏng cô. Thế này mà gọi là thích hay sao? Đúng, tên đàn ông như Lâm Việt Thịnh ngoài tâm lý biến thái ra còn có tính cách quái dị nữa, có trời mới biết là hắn sẽ lại làm ra mấy cái chuyện ngớ ngẩn gì. Trong mắt Dì Nguyễn có chút gượng gạo “Những gì cô vừa nói chúng ta đều đã thấy, nhưng trước giờ cậu chủ chưa từng giữ bất kỳ người phụ nữ nào qua đêm ở đây cả, hơn nữa còn là một khoảng thời gian dài như này. Cô xem đi, bữa ăn của cô hàng ngày, cậu chủ đều dặn dò chúng tôi phải làm nhiều món ăn đa dạng cho cô. Lúc cậu chủ đi còn dặn tôi đứng chờ ở cửa vì sợ cô nghĩ quẩn. Ha ha, dù tính cách của cậu chủ hơi xấu một chút, nhưng cậu ấy chưa từng quan tâm đến người phụ nữ nào giống như quan tâm cô Quách. Đây đã là một chuyện rất hiếm thấy rồi, haizz…” Quách Thanh Tú lặng lẽ nghe Dì Nguyễn nói, cô nhớ lại lần đầu tiên cô bị mắc kẹt ở trên một hòn đảo nhỏ ở Maldives. Lúc hắn nhìn thấy cô khi đó đã không màng tất thảy mà nhảy xuống nước, rồi còn lớn tiếng quở mắng cô với vẻ lo lắng sốt ruột… Lúc cô bị Lý Vi Vi tính kế hãm hại đẩy cô vào nhà giam, hắn đã không tiếc huy động toàn lực ra mặt giúp cô. Quách Thanh Tú cô không phải là động vật máu lạnh, tất cả những gì mà hắn làm, không phải là cô không để tâm mà hiểu cho. Nhưng toàn bộ những chuyện hắn làm đều dựa trên chuyện cô là tình nhân của hắn. Cô chỉ giống một con cún cưng của hắn thôi, tính cách bá đạo của hắn không cho phép ai chạm vào cô. Nhưng bản thân hắn thì có thể làm mọi điều tùy ý đối với cô. “Dì Nguyễn, cách này của anh ta cháu không sao tiếp nhận nổi, cháu cũng không thể lâu dài với anh ta được…” “Chà, cô Quách, tôi không nói mấy lời thừa thãi nữa. Nhưng rõ ràng cô biết tính cách của cậu ấy không tốt, vậy thì tại sao cô lại cứ đối chọi với cậu ấy thế? Như vậy không phải là tự chuốc khổ vào thân hay sao?” Nhìn dáng vẻ còn chưa tới hai mươi tuổi của Quách Thanh Tú, bà cảm thấy vô cùng thương xót cho cô. Cô bé này trông thì yếu đuối, nhưng tính cách lại rất quật cường, chỉ sợ là sẽ phải chịu khổ nhiều. “Ha ha, cảm ơn Dì Nguyễn. Cháu biết rồi, cháu có một chuyện muốn làm phiền dì chút ạ…” Quách Thanh Tú hạ thấp giọng nói. Dì Nguyễn ngạc nhiên nhìn cô “Cô nói đi.” “Dì có thể mua hộp thuốc đó cho cháu được không…” Quách Thanh Tú rất khổ não, bây giờ cô bị hắn trói lại rồi, đến thuốc tránh thai cũng chẳng cách nào đi mua được. “Không được, cô Quách, chuyện này tôi không dám làm đâu…” Dì Nguyễn lùi về sau một bước. “Hic, Dì Nguyễn, dì nghe cháu nói đã. Bây giờ cháu còn nhỏ, không thể có con được. Dì cũng biết mà, cháu và Lâm Việt Thịnh chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi. Có khi chưa đến một tháng nữa là đường ai nấy đi rồi, không lẽ dì lại trơ mắt nhìn cháu đi đến bệnh viện phá thai hay sao…” Quách Thanh Tú nói mà đáng thương vô cùng, nước mắt giàn giụa kéo lấy táy áo Dì Nguyễn không buông. Dì Nguyễn cuối cùng cũng động lòng. Được rồi, dù sao cậu chủ cũng không dặn là không được mua thuốc cho cô ấy. Bà khẽ gật đầu nói “Vậy cô Quách nhất định không được để cho cậu chủ biết được chuyện này nha!” “Vâng vâng, cháu cảm ơn dì nhiều lắm. Cháu biết dì là tốt nhất mà!” Quách Thanh Tú cười híp mắt. Suốt cả một ngày, Quách Thanh Tú đều đang nghiên cứu sợi dây xích đó, kết quả cuối cùng chính là không có cách nào tháo nó ra được cả. Quách Thanh Tú chăm chú suy nghĩ cả ngày trời, cô thấy những lời Dì Nguyễn nói cũng hơi có lý. Lâm Việt Thịnh là cái đồ não tàn, trên sách vở nói rằng tốt nhất là không được đối nghịch với người não tàn, nếu không thì hắn sẽ sử dụng kinh nghiệm não tàn phong phú để đánh bại bạn. Cách tốt nhất chính là đi đường vòng… Buổi chiều, thân hình đen một màu của Lâm Việt Thịnh xuất hiện ở cửa phòng. Hắn nới lỏng cả vạt trên cổ áo, rồi bước nhanh về phía Quách Thanh Tú. Hắn ngồi phịch lên sofa, ánh mắt đắc ý liếc nhìn cô. “Sao rồi? Mùi vị bị xích lại thích chứ?!” Quách Thanh Tú cố gắng nở ra một nụ cười gượng gạo “Ha ha, Tổng giám đốc Lâm làm việc nguyên ngày mệt rồi nhỉ? Có cần tôi đấm bóp cho không…” Lâm Việt Thịnh híp đôi mắt nguy hiểm lại, cô nhóc này lại định chơi cái trò quỷ gì đây? “Hầy, sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi quyết định nhận sai với anh…” Lâm Việt Thịnh đứng dậy khỏi ghế sofa, hắn giơ tay bắt lấy cái cằm nhỏ nhắn của cô, mỉa mai nói “Cô lại muốn chơi trò gì thế hả?” Quách Thanh Tú liên tục lắc đầu, vẫn cười hết mức nịnh nọt. Nội tâm cô thật ra đang không ngừng khinh bỉ chính mình. Quách Thanh Tú, Quách Thanh Tú, tôi coi thường cô‼ Nhưng đứng dưới mái hiên thấp không thể không cúi đầu. Dám tiến dám lùi mới là anh hùng thực sự! “Không có không có, tôi đâu dám giở trò trước mặt ngài Tổng giám đốc anh minh thần võ chứ, như vậy không phải là tự rước lấy nhục nhã hay sao…” Lâm Việt Thịnh rất hứng thú nhìn cô, giọng hắn trầm thấp “Nói thử xem cô sai ở đâu?” “Ừm, tôi không nên coi những món quà mà anh tặng cho như rác rưởi rồi bán đi mất. Dù tôi có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ, nhưng cũng không nên phụ tâm huyết của ngài Tổng giám đốc đúng không…” Trong đôi mắt linh hoạt của Quách Thanh Tú ánh lên tia giảo hoạt. Bờ môi hoàn mỹ của Lâm Việt Thịnh luôn có ý cười châm biếm, ánh mắt thâm sâu của hắn nhuốm lên từng chút đắc ý. Chiêu trò của Quách Thanh Tú làm sao mà hắn không nhìn ra chứ. Nhưng một Quách Thanh Tú như bây giờ càng làm hắn động lòng hơn. Hắn thích cô phục tùng. “Tiếp đi…” “Khụ, sau này tôi sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa. Tôi nhất định sẽ trân trọng tâm ý của ngài Tổng giám đốc, tuyệt đối không dám giở trò gì nữa…” Quách Thanh Tú cười tới mức khóe miệng sắp co rút đến nơi. Xem ra làm diễn viên thật sự không dễ gì mà, phải duy trì nụ cười bất biến, khó chịu quá, khó chịu chết mất. “Ờ!” Lâm Việt Thịnh xoa cằm, ý cười trong đáy mắt khó che đậy. “Ừm, nhiều đấy. Vậy nếu đã làm sai rồi, thì cô định đền bù thế nào đây? Giá của chiếc xe đó là ba mươi ba tỷ…” Thật là gian trá, Quách Thanh Tú nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Tiền tiền tiền, chỗ tiền đó cô đã sớm tiêu hết sạch sành sanh rồi. Dù có lấy lại toàn bộ thì cũng chẳng thể nào mua lại được nữa. Cô giơ tay vuốt gương mặt đã cứng đờ của mình, để cho nụ cười giả dối của mình tiếp tục giữ được vẻ xán lạn. “Vậy đợi tôi tốt nghiệp rồi, tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh được không?” Khóe môi Lâm Việt Thịnh cong lên đáp “Cần gì phải đợi lâu đến thế, bây giờ cô có thể trả tôi ngay được mà…” “Bây giờ tôi không có tiền đâu!” “Làm tình nhân của tôi một tháng, đợi tôi chơi chán rồi thì cô có thể đi. Chúng ta thanh toán xong xuôi…” “Chỉ làm tình nhân thôi?” Quách Thanh Tú dứt khoát vứt bỏ luôn tự tôn. Chỉ cần có thể rời khỏi tên khốn này, bắt cô ngồi trong nhà tù một tháng cô cũng đồng ý. “Đúng, sẽ làm một cô nhân tình tận chức tận trách, chứ không phải lén lén lút lút giống như trước.” “Ơ, thế thì?” “Bây giờ tôi đói rồi, cô đi nấu chút đồ ăn cho tôi đi!” Đáy mắt Lâm Việt Thịnh ánh lên tia sáng phức tạp. Lẽ nào bây giờ làm tình nhân cũng phải kiểm tra chứng nhận tư cách mới được hay sao? Được rồi, chỉ có một tháng thôi. Cô có uất ức thế nào chăng nữa thì cũng chỉ có một tháng thôi mà. Quách Thanh Tú gật đầu lia lịa, rồi giơ tay mình lên lắc lắc sợi xích. Lâm Việt Thịnh lấy một chùm chìa khóa từ trong túi áo ra giúp cô mở khóa. Quách Thanh Tú thầm mắng chửi trong lòng, tên khốn này thật là cẩn thận, chìa khóa còn mang theo bên mình. Lúc Quách Thanh Tú đi vào nhà bếp, Lâm Việt Thịnh ung dung đi theo phía sau cô. Nấu món gì được nhỉ‼ Dì Nguyễn ở trong nhà bếp, hai tay chắp lại mỉm cười đứng bên cạnh nói “Cô Quách, rau xanh ở đây, các loại thịt thì ở trong tủ lạnh. Không biết cô cần những nguyên liệu gì…” Quách Thanh Tú ngẩng đầu lên nhìn Lâm Việt Thịnh đang nghiêng người dựa vào cửa bếp một cái, rồi quay đầu cười nói với Dì Nguyễn “Lấy cho cháu một ít thịt băm, rau hẹ, bắp cải, gừng, hành, tỏi, xì dầu và bột mỳ nữa ạ…” “Vâng vâng, có ngay đây!” Trong biệt thự nhà họ Lâm, phòng bếp mang kiến trúc mở, đồ làm bếp đều được đặt làm riêng từ Đức, nhìn vô cùng sang trọng, hơn nữa còn không dính lấy một hạt bụi… Dì Nguyễn nhanh chóng mang những thứ đồ mà Quách Thanh Tú yêu cầu, đặt lên kệ bếp cho cô. Quách Thanh Tú đưa tay cởi cái tạp dề trên eo của Dì Nguyễn xuống, rồi cười nói “Được rồi, bây giờ dì đi nghỉ trước đi ạ, để cháu làm!” Dì Nguyễn nhìn cô cười đáp “Cô Quách muốn làm bánh sủi cảo sao? Có cần cây lăn bột không?” “Cần ạ, nhà có không dì?” “Ôi, không có. Trước giờ cậu chủ chưa từng ăn sủi cảo.” “Tại sao ạ?” Quách Thanh Tú trông thấy sắc mặt Dì Nguyễn khẽ biến, liền thấy kỳ quái hỏi lại. Món cô làm giỏi nhất là sủi cảo, lúc nhỏ mẹ thường làm sủi cao cho cô ăn. Sau này trong nhà xảy ra chuyện, cô đành tự học làm. Đáng tiếc là học nhiều năm rồi vẫn không thể làm giống mùi vị như mẹ cô được.
hắn cường bạo cô